Trượt patin xuyên Việt: Từ phương tiện mưu sinh đến những cộc mốc đáng nhớ
Tôi đã sử dụng hơn 100 ngày trong quỹ thời gian của cuộc đời mình để thực hiện hành trình trượt patin xuyên Việt từ Cà Mau địa đầu Tổ quốc Hà Giang...
Xe patin - từ phương tiện mưu sinh đến những chuyến phượt xuyên Đông Nam Á
Tôi là Nguyễn Hoàng Phương (31 tuổi) - một nhà sáng tạo nội dung đến từ Tiền Giang. Tôi đang có chặng cuối của hành trình trượt patin xuyên Việt với tổng lộ trình lên đến 2.600km. Mỗi ngày trôi qua, cảnh vật trước mắt tôi liên tục thay đổi, từ đồng ruộng cho đến biển xanh rồi những cung đường rừng, các ngọn đèo ngoạn mục.
năm 2009, tôi bén duyên với công việc phục vụ tại một nhà hàng cách nhà khoảng 5km. Khi đó, túi tiền còn hạn hẹp không đủ để mua xe máy hay xe đạp. Trong một lần tình cờ, tôi nghĩ đến việc sử dụng patin vừa nhỏ, vừa tiết kiệm lại giúp mình rèn luyện sức khỏe để di chuyển. Thế là tôi và patin trở thành đôi bạn đồng hành bất đắc dĩ suốt 15 năm qua. Dù đã trải qua 15 đôi giày, ký ức về đôi giày đầu tiên vẫn còn nguyên vẹn.

Năm 2021, trào lưu đi xuyên Việt nở rộ với những chặng hành trình bằng xe máy, ô tô, thậm chí là đi bộ nhưng chưa ai thử đi bằng patin. Tôi quyết định trở thành người đầu tiên chinh phục hành trình xuyên Việt bằng patin. Khởi đầu bằng chuyến đi từ TP Hồ Chí Minh đến Sa Pa (Lào Cai). Từ đó chuỗi ngày trượt patin xuyên Đông Nam Á của tôi chính thức bắt đầu.
Hành trình tiếp theo là chuyến đi từ cửa khẩu Cầu Treo (Hà Tĩnh) sang Lào, Thái Lan, quay về Campuchia rồi nhập cảnh lại Việt Nam ở cửa khẩu Mộc Bài (Tây Ninh). Tiếp đến, tôi trượt patin từ Singapore đến Kuala Lumpur (Malaysia). Chuyến xuyên Việt lần này là chặng cuối, trước khi tôi trở về quê lập gia đình và ổn định cuộc sống.
Hành trình mới - trượt patin xuyên Việt
Tôi bắt đầu hành trình xuyên Việt của mình từ Mũi Cà Mau vào ngày 19/11/2024, tôi lên đường với chiếc ba lô nặng trĩu trên lưng, khoảng 23-26 kg. Bên trong là quần áo, một đôi patin dự phòng, phụ tùng thay thế, bếp gas mini, đồ y tế, lương khô, cá hộp, võng.

Trong khoảng 10 ngày đầu, tôi đi chậm để cơ thể quen dần với cường độ vận động cao. Mỗi ngày, tôi xuất phát từ 8h và đi đến khoảng 18h, trung bình từ 20 đến 90km/ngày, chủ yếu theo tuyến quốc lộ 1A cũ và mới. Tối đến khi về khách sạn, tôi tranh thủ sáng tạo nội dung để kiếm thêm thu nhập cho chuyến đi của mình cũng như đóng góp phần lớn lợi nhuận thu được giúp đỡ đồng bào vùng cao.

Trên đường đi tôi đối mặt với không ít khó khăn, từ thời tiết nắng như đổ lửa đến những cơn mưa bất chợt, các đoạn đường đang thi công sỏi đá, bùn lầy... Đã nhiều lần tôi muốn bỏ cuộc nhưng nghĩ đến các em nhỏ và lý do mình bắt đầu, tôi lại kiên trì đi tiếp.

Những thử thách khó tránh
Di chuyển hơn 2.000km, tôi không trải khỏi những tai nạn. Hai lần chấn thương nặng là những ký ức không thể quên. Một lần khi đổ đèo Quán Cau (Phú Yên) vào lúc trời tối, tôi không kịp tránh một ổ gà và ngã khá năng. May mắn có người đi ngang qua thấy tôi ngôi bệt bên vệ đường nên đã mua bông băng, thuốc đỏ giúp tôi sơ cứu.
Lần thứ 2 là tại TP Quy Nhơn (Bình Đình), tôi vấp phải đá trên vỉa hè và ngã ngang. Những sự cố như vậy nhắc nhở tôi phải luôn cẩn thận và tập trung trên mọi nẻo đường, vì chỉ cần lơ là một giây có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.

Bên cạnh những thử thách, tôi cũng lưu lịa cho bản thân vô vàn điều thú vị. Dù không thể vừa đi vừa ngắm cảnh một cách thong thả như đi bộ hay xe đạp, bù lại tôi có cơ hội cảm nhận rõ hơn về từng con dốc, từng đoạn đường và những cơn gió, tia nắng trên da.
Cung đường ven biển từ Đà Nẵng về Huế, nhất là đèo Hải Vân vẫn là cung đường đẹp và ấn tượng nhất với tôi. Tôi đã mất đến 5 tiếng đồng hồ để chinh phục đường đèo dài gần 21 km. Tôi vẫn mang giày patin để leo dốc, nhưng khi xuống dốc, ở nhiều đoạn cua nguy hiểm và đường xấu, tôi phải gỡ giày ra để đi bộ, việc này khiến tôi tốn khá nhiều thời gian.
Riêng đoạn đường từ Vĩnh Phúc đến Tuyên Quang, đường nhỏ, rất xấu và nhiều xe container, tôi quyết định đi xe ôm khoảng 30 km đến TP Tuyên Quang để tránh rủi ro. Vì sau cùng, an toàn cho mình và mọi người xung quanh vẫn là quan trọng nhất.
Động lực luôn ở quanh ta
Khi mới quyết định xuyên Việt, gia đình tôi, nhất là ba mẹ đã rất lo lắng và buồn rầu. Mọi người không hiểu vì sao tôi lại bỏ công việc ổn định để theo đuổi hành trình đầy mạo hiểm này.
Nhưng theo thời gian, họ dần thay đổi suy nghĩ, thấy tôi nhận được sự quan tâm và ủng hộ từ cộng đồng. Giờ đây, ba mẹ không còn trách mắng mà thay vào đó là sự quan tâm, sự tự hào khi người khác hỏi về tôi. Sự thay đổi ấy cũng là nguồn động viên lớn để tôi theo đuổi mục tiêu của riêng mình.
Với nguyên tắc không nhận tiền từ người lạ, tôi từ chối mọi lời đề nghị hỗ trợ tài chính mà chỉ nhận đồ ăn, nước uống từ những người tốt bụng. Tôi thường cố gắng thương lượng giá khi ở khách sạn và đôi khi, tôi được miễn phí tiền phòng khi chủ nhà nghỉ biết về hành trình "điên rồ" và mục đích của tôi.
Đây không chỉ đơn thuần là chuyến đi khám phá những vùng đất mới mà còn là hành trình thử thách để tôi chinh phục mình. Việc vượt qua những khó khăn về mặt thể lực, thời tiết, giao thông, và cả những giây phút cô đơn trên đường đã giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi học cách kiên trì, tập trung và mạnh mẽ đối diện với mọi thử thách.
Thông qua hành trình này, tôi muốn lan tỏa những điều tốt đẹp đến cộng đồng. Nếu có những tấm lòng muốn đóng góp, tôi hướng mọi người ủng hộ trực tiếp vào Hội Chữ thập đỏ hoặc Quỹ Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.

Tôi dự định dành khoảng 70% số tiền kiếm được việc sáng tạo nội dung trong suốt hành trình này để giúp đỡ đồng bào khó khăn. Khi cán đích, tôi sẽ trích 10 triệu đồng để mua sách vở tặng trẻ em vùng cao, phần còn lại gửi vào các tổ chức từ thiện.
Hành trình xuyên Việt sắp đi đến hồi kết, với điểm đến cuối cùng là cột cờ Lũng Cú ở Hà Giang. Sau chuyến đi này, tôi dự định trở về quê, dành thời gian cho gia đình sau 4 năm phiêu bạt.
Những năm qua, đôi giày patin đã trở thành người bạn đồng hành, mang đến cho tôi những trải nghiệm vô giá. Nhờ nó, tôi có cơ hội khám phá đất nước, gặp gỡ những con người tuyệt vời và quan trọng nhất là vượt qua giới hạn của bản thân. Hành trình này sẽ mãi là dấu ấn khó quên trong cuộc đời tôi - một minh chứng cho thấy rằng đôi khi những điều tưởng chừng như không thể lại mang đến những câu chuyện phi thường.
Xem thêm: Hành trình xuyên Việt 2 tháng bằng xe máy của cặp vợ chồng “phượt thủ” U70
Tin liên quan
Vợ chồng mình vừa có chuyến xuyên Việt lần đầu tiên nên chia sẻ cho các bạn chưa đi bao giờ. Chúc các bạn an toàn trên từng cây số.
30 ngày rong ruổi trên con ô tô điện VinFast VF3 màu vàng với gần 8.000km, tiêu tốn 60 triệu đồng là những con số “khủng” mà 9X Hà Nội đã làm để thực hiện giấc mơ xuyên Việt, chinh phục 4 cực cùng vợ con.
70 ngày xuyên Việt là hành trình siêu đáng nhớ với vợ chồng anh Cường - chị Trân. Bởi, họ không chỉ được khám phá vùng đất mới mà còn có cơ hội tìm hiểu nguyên liệu, sáng tạo ra nhiều loại cocktail mới.