Tôi dành một năm đi xuyên Việt và sống du mục
Hành trình xuyên Việt và sống du mục của tôi bắt đầu từ khoảnh khắc tôi rời khỏi bàn làm việc, rời khỏi phố xá xô bồ, hướng về phương Nam, băng qua những cung đường ven biển, rừng xanh thẳm và những con suối róc rách chảy quanh đồi...
Tôi là Minh Hằng, 30 tuổi, sống ở Hà Nội. Tôi yêu thích nhiếp ảnh tự do và đam mê khám phá những vùng đất mới.
Ban đầu, tôi không nghĩ nhiều đến cuộc sống dịch chuyển nhưng sau một chuyến đi xuyên Việt, tôi đã thay đổi. Ban đầu, tôi khởi hành để thực hiện giấc mơ rong ruổi bằng xe máy. Nhưng rồi, trong đầu tôi cứ hiện ra câu hỏi; "Tại sao không sống khác đi một lần?". Nó cứ lặp đi lặp lại khiến tôi phải để tâm.
Tôi quyết định sống như một kẻ du mục, gần gũi thiên nhiên, sống chậm lại, tự do và kiếm sống từ chính đam mê của mình? Tôi nghỉ việc, dùng tiền tiết kiệm để thực hiện ước mơ đã ấp ủ từ lâu: đi máy xuyên Việt.
Chặng đầu tiên - làm tình nguyện viên ở Đà Nẵng, nghỉ ốm ở Phú Yên
Một tháng trước khởi hành, tôi báo với mẹ. Bà sốc và phản đối quyết liệt. Điều này cũng dễ hiểu, làm gì có người mẹ nào đủ mạnh mẽ để đứa con gái của mình đi xuyên Việt một mình bằng xe máy. Tôi hiểu và nhẹ nhàng thuyết phục để mẹ yên tâm. Cuối cùng, "trời cũng phải chịu đất", tôi được đi với 1 lời khẳn định: "Con sẽ làm được và trở về an toàn".
Hành trình chia thành 5 chặng. Chặng đầu tiên tôi chạy dọc từ Hà Nội đến Bình Thuận. Có nơi chỉ định dừng lại vài hôm nhưng rồi lại ở dài hơn dự tính. Như khi làm tình nguyện viên ở nông trại ở Đà Nẵng, hay khi nằm nghỉ ốm sốt mấy ngày ở Phú Yên.

Theo kế hoạch, tôi sẽ trở lại với Hà Nội, về cùng nhịp sống cũ. Nhưng dừng chân ở Phú Yên, ý tưởng về cuộc sống trải nghiệm ở vùng biển bắt đầu nhen nhóm. Khi đó tôi chưa sẵn sàng đưa ra quyết định nhưng biết rằng, hạt mầm đã được gieo vào lòng mình.
Ninh Thuận - nơi tôi từng đến vào năm 2022 đã để lại cảm xúc đặc biệt. Hai năm sau, tôi quay lại và có cơ hội sống lâu hơn, hiểu nhiều hơn về vùng đất này. Một người chị đã âm thầm kết nối tôi với Vĩnh Hy, mở ra chương 2 của hành trình. Nơi tôi đã sống 4 tháng hè như một kẻ du mục.
Chặng thứ hai - 4 tháng hè sống du mục ở Vĩnh Hy
Vĩnh Hy là một làng chài nhỏ nhưng nơi tôi ở lại được bao quanh bởi rừng, là nơi người đồng bào Raglai sinh sống. Dân làng thân thiện, có cô hàng xóm hay sang tưới cây, nhóm lửa giúp tôi. Ở góc đầu đường có bà bán bánh mì chả cá, bánh canh, bún thịt nước. Lần đầu tôi gọi cốc mủ trôm (loại cây có vị ngọt thanh mát), bà cũng dặn: "Vắt thêm cho nhỏ này quả cam nữa".
Những khoảnh khắc giản dị ở đây in sâu trong tâm trí tôi. Đó là tiếng suối róc rách ngày đêm, tiếng trẻ con cầm ổi đổi kẹo, thác nước đổ trắng trời sau cơn mưa lớn... Tôi chỉ định ở lại 5 ngày, thế mà lại thành 7 ngày, rồi 15 ngày. Rồi anh chủ nơi tôi thuê trọ đã đề nghị: "Hay ở lại làm việc cho anh luôn, anh đang cần người".

Trước khi rời đi, tôi nán lại để dự lễ hội Katé. Đây là lễ hội lớn của người Chăm ở Phan Rang - Tháp Chàm. Có dụp ở lại nhà người bản địa, tôi theo chân họ từ lúc chuẩn bị cho đến khi đại lễ diễn ra, lắng nghe những câu chuyện văn hóa đầy màu sắc mà trước giờ chỉ biết qua sách vở.
Những ngày cuối, tôi dậy sớm hơn, tranh thủ đi chơi, chụp ảnh, lưu giữ thật nhiều hình ảnh về miền đất nhiều đá, nhiều nắng, nhiều gió.
Chặng thứ ba - "đổi gió" ở Măng Đen
Hết mùa biển, tôi vòng lên Tây Nguyên cho chặng thứ 3 của hành trình xuyên Việt. Tôi sống 4 tháng ở Măng Đen (Kon Tum). Người ta gọi nơi đây là "Đà Lạt của 15 năm trước" nhưng tôi chẳng thấy vậy. Đà Lạt là Đà Lạt, Măng Đen là Măng Đen - hai nhịp sống, hai sắc thái hoàn toàn khác nhau.
Tôi nhanh chóng hòa mình vào nhịp sống chầm chậm của nơi đây. Có người đùa rằng: "Ở Măng Đen, đến con ruồi bay còn chậm nữa là con người".

Ở Măng Đen, tôi nấu ăn, đọc sách dưới tán thông, để ánh nắng tràn vào phòng khách, hay đôi khi chỉ ngồi yên lặng nghe hàng thông reo. Hôm nào trời lạnh quá thì...t rùm chăn ngủ, cho phép mình nghỉ ngơi sau chặng đường quá dài.
Nếu mùa hè ở Vĩnh Hy tôi đi bơi để giữ thể lực thì mùa đông ở Măng Đen tôi chuyển qua chạy bộ. Những cung đường thẳng thắp giữa rừng nguyên sinh tạo cảm giác như thiên nhiên đang chạy cùng mình, cổ vũ mình.

Trước khi chia tay Măng Đen, tôi may mắn được chứng kiến mùa hoa anh đào nở đẹp nhất năm. Lúc này Măng Đen trở nên mộng mơ, e ấp, dễ chịu vô cùng.
Chặng thứ tư - trở ra Bắc
Ngày 20 tháng Chạp (tức 19/1 dương lịch), tôi lên đường trở ra Bắc qua cung đường Trường Sơn. Chặng hành trinh thứ tư với những cung đường uốn lượn, ngoằn nghèo và hoang sơ, hùng vĩ. Có lúc chạy cả chăm cây số, tôi không gặp lấy một ngôi nhà, chỉ có trạm kiểm lâm cô đơn giữa rừng già.

Tôi tính toán thật kỹ để mỗi ngày đều đến được nơi có nhà nghỉ trước khi trời tối. Những cung đường đi qua Thừa Thiên Huế, Quảng Trị, Quảng Bình - dấu tích của một Việt Nam kiên cường bất khuất trong chiến tranh khiến tim tôi rung lên từng hồi.
Sau 5 ngày ngày lái xe liên tục, tôi về đến Hà Nội an toàn, đón Tết bên gia đình sau gần một năm xa nhà.
Chặng cuối cùng
Sau Tết, tôi tiếp tục hành trình xuyên Việt của mình. Miền Bắc chào đón tôi bằng một mùa hoa rực rỡ chưa từng thấy. Tôi chạy xe giữa mùa hoa mận ở Mộc Châu, trở lại Hà GIang, lần đầu đến Cao nguyên trắng Bắc Hà (Lào Cai) và ghé thăm mùa hoa sơn trà ở Nậm Nghiệp (Sơn La).
Đó là mùa xuân mà tôi cảm thấy "được sống" trọn vẹn nhất, kết thúc chặng hành trình cuối cùng của một năm xuyên Việt và sống du mục.
Xuyên Việt và sự đánh đổi
Từ đầu hành trình, tôi đã hiểu tự do luôn gắn liền với đánh đổi. Người ta nhìn những bức hình tôi đăng lên mạng xã hội, ai cũng bảo "giàu có, sung sướng". Nhưng mấy ai biết được, tôi đã bỏ công việc 3 năm mình theo đuổi, đối mặt với sự xa cách trong các mối quan hệ và có những lúc ví tiền chỉ còn vài đồng. Tất nhiên là cả những sự cố bất ngờ trên đường đi.
Tự do cũng đi kèm với cô đơn. Mọi quyết định đều do mình đưa ra, từ nơi đến, chốn nghỉ, ăn uống... và khi có chuyện xảy ra cũng một mình đối diện. Có những lúc tưởng như sụp đổ, "người" duy nhất luôn ở bên tôi là thiên nhiên.
Sau hành trình dài, cơ thể tôi có thêm vài vết sẹo, đó là minh chứng cho mình vấp ngã nhưng tôi không muốn xóa đi. Chúng là một phần của hành trình, là niềm tự hào của tôi.

Một năm xuyên Việt và sống du mục đã giúp tôi biết cách lắng nghe trái tim, tập sống cho hiện tại, đối diện với tổn thương, buông bỏ những điều không quan trọng và dần nhận ra nội lực bên trong mình rất lớn.
Mỗi nơi tôi đi qua là một lát cắt ký ức, mỗi người tôi gặp là một mảnh ghép cảm xác. Có niềm vui khiến tôi quên cả trời đất, có nỗi buồn khiến tôi khóc lặng. Nhưng sau tất cả, tôi đã có một năm thật sự sống: không lịch trình, không khuôn mẫu, chỉ có tôi và cuộc đời đang đồng hành cùng nhau.
Giờ nhìn lại, tôi vẫn rưng rưng cảm xúc. Một năm thôi, mà như đã đi qua cả một kiếp người. Một năm mở ra một chương mới và một năm đủ để nhận ra: chỉ cần can đảm bước khác đi, cả thế giới bên trong mình sẽ mãi mãi đổi thay.
Xem thêm: Tôi tự hào khi phượt đủ 3 nước Đông Dương, trekking được 39 đỉnh núi
Tin liên quan
Không phải một kế hoạch từ trước, chỉ là một buổi chiều ngồi nhìn thành phố mệt nhoài, tôi bỗng nhớ đến mùi biển mằn mặn, nhớ đến những vách đá sừng sữa, nhớ đến đôi dép lê mòn gót chạy tung tăng ở bãi Cát Cò năm nào. Và thế là tôi xách balo lên và đi...
Biết tin núi Bà Đen là nơi đặt xá lợi Đức Phật từ ngày 8/5 đến 13/5, tôi đã gác lại mọi công việc để dành trọn một ngày hành hương lên núi chiêm bái, lễ Phật...
Mình vừa có một chuyến đi 3 ngày 2 đêm đến Măng Đen - nơi mà mình phải thốt lên: Tại sao đến giờ mới biết đến chốn thần tiên này?
Bài mới

Chia sẻ về hành trình của mình, chàng trai khuyết tật – Nguyễn Viết Quân, nói: “Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy những vùng đất thiêng liêng mà cha ông ta đã hy sinh máu xương để giữ lấy tự do. Tôi cũng muốn được thấy sự phát triển, hòa bình của đất nước mình, không qua màn hình mà qua đôi mắt và trái tim đầy cảm xúc”.