Trải nghiệm nhớ đời: Tôi bị đánh thuốc mê và cướp tiền bạc ở Philippines
Những tưởng 24 giờ quá cảnh ở Manila (Philippines), tôi sẽ có những kỷ niệm đẹp. Nhưng không, thay vào đó là trải nghiệm nhớ đời: Tôi bị đánh thuốc mê và cướp tiền bạc.
Tôi là Phạm Quốc Thông (Bình Dương), một người yêu thích khán phá những điểm đến mới lạ, không quá phổ biến. Trong hành trình khám phá của mình, tôi thường lựa chọn hình thức du lịch tự túc. Những chuyến đưa mẹ đi cùng, tôi sẽ chọn tour du lịch để đảm bảo an toàn.
Tính đến nay, tôi đã đặt chân đến 15 quốc gia và vùng lãnh thổ. Song đây là lần đầu tiên tôi quyết định khám phá Philippines với điểm đến là hòn đảo Catanduanes trong 5 ngày 4 đêm.
Từ Việt Nam chưa có đường bay thẳng đến Catanduanes, vì vậy tôi phải bay nối chuyến TP.HCM - NAIA3 (Manila), NAIA3 - Virac (Catanduanes). Chuyến bay từ NAIA3 đi Virac quá sớm nên tôi đành ở lại Manila một hôm. Ở đây, tôi đã có trải nghiệm khá tồi tệ. Tôi bị đánh thuốc mê và bị cướp tài sản, trước khi được tận hưởng vẻ đẹp thơ mộng và sự nhiệt tình của người dân trên đảo Catanduanes.

Trước đó, từng nghe nhiều chia sẻ về trải nghiệm không an toàn tại Manila, nhưng tôi nghĩ nó chỉ diễn ra vào tối muộn, từ sau 21h. Vì thế, sau khi đáp chuyến bay đến Manila lúc hơn 5h sáng, tôi đã tự tin đi dạo chơi, khám phá thành phố sau đó mới check-in khách sạn và nghỉ ngơi.
Tôi xin chia sẻ trải nghiệm tồi tệ của mình để những vị khách sắp thực hiện chuyến đi tự túc như tôi không còn bị rơi vào tình huống này nữa:
Tôi bị đánh thuốc mê ở Manila
Xuống máy bay, tôi không tìm đến nơi lưu trú ngay mà vác vali đi tham quan thành cổ Intramuros cách đó gần 10km. Thành Intramuros với lối kiến trúc cổ kính đậm nét châu Âu được chính quyền thực dân Tây Ban Nha xây dựng dọc theo bờ sông Pasig từ giữa thế kỷ 16. Thành có hệ thống thành lũy kiên cố cùng các công trình như nhà thờ, bảo tàng... Địa điểm này từng bị tàn phá trong Thế chiến thứ 2 và đã được phục dựng. Song nơi đây không quá sạch sẽ và ngăn nắp.
Đang miệt mài tìm hiểu về một tượng đài ở tòa thành cổ, tôi tình cờ gặp một cụ bà khoảng 70 tuổi, trông như nhà giáo về hưu. Qua trò chuyện, bà lão cho biết, nhà ở Picon, mỗi tuần sẽ đến Manila một lần để tham quan. Bà đang chụp hình với tượng đài để gửi về cho con cháu xe.

Vốn là người yêu gia đình và thường xuyên đưa mẹ U90 đi du lịch nên tôi luôn dành lòng trắc ẩn đặc biệt cho các bậc lão niên. Bên cạnh đó, gương mặt của bà cụ tỏ ra vẻ phúc hậu khiến tôi không chút nghi ngờ.
Trong cuộc trò chuyện, bà cụ rủ tôi đi Jeepney - chuyến xe mang tính biểu tượng của Philippines - tham quan, cầu nguyện tại các nhà thờ đẹp ở Manila. Nhìn bà quỳ gối thành tâm trước Chúa, một lần nữa tôi không mảy may nghi ngờ.
Đến nhà thờ thứ hai, bà gọi cho một người cháu đến đón. Lát sau, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi và một người đàn ông khoảng 27 tuổi đến nhà thờ. Họ cùng với bà lão nói chuyện rất vui vẻ.Thấy vậy, tôi xin phép đi trước nhưng nhóm người này đã giữ tôi lại vì muốn ăn trưa cùng tôi.
Thật không may, dù đã gắn sim tại cửa hàng tiện lợi nhưng điện thoại của tôi vẫn chưa kích hoạt được 3G. Người phụ nữ nhanh chóng bảo sẽ đặt xe giúp tôi. Khi xe đến, tôi cứ tưởng chỉ mình tôi đi thì cả nhóm cùng lên xe (trên xe ngoài tài xế còn một người nữ khác - cũng bảo là cháu bà). Họ bảo họ cũng đi Pasay và sẽ dừng xe ở khách sạn để tôi xuống trước.
Trên đường về khách sạn, họ ghé mua xoài. Sau khi tặng tôi một quả, họ bóc xoài ăn và dùng muỗng nhựa múc xoài mời tôi. Tôi không ăn nhưng họ cứ dí vào miệng. Khi ấy khoảng 14h, ngoài trời mưa lớn, tôi chỉ kịp nhìn ra ngoài, thấy xe đã đến Quezon trước khi thiếp đi lúc nào không hay.

Đến 3h sáng hôm sau, tôi bừng tỉnh và thấy mình đang nằm trong phòng khách sạn đã đặt trước đó. Tôi kiểm tra ví và hành lý thì phát hiện mất khoảng 7.000 peso, 400 USD, 200 ringgit, 1 triệu đồng, camera hành trình và thẻ tín dụng. Sau khi kiểm tra, tôi phát hiện họ đã tiêu hơn 50 triệu đồng trong thẻ, chủ yếu là ở quán cà phê Starbucks.
Nhóm người đó vẫn để lại trong ví tôi một chút tiền lẻ, tổng cộng gần 3.000 peso, hộ chiếu và 2 điện thoại (sau khi xóa sạch hình ảnh, video tôi chụp họ).
Sau trạng thái bàng hoàng trước những gì đã xảy ra, tôi nhanh chóng khóa thể, gửi mail nhờ ngân hàng trợ giúp, cố gắng giữ bình tĩnh, lạc quan để có thêm động lực tiếp tục hành trình đến Catanduanes.
Sau bão tố trời lại sáng, Catanduanes yên bình đến lạ
Ngày đầu đặt chân đến, tôi lang thang vô định giữa những con phố ở Virac, ngắm nhìn khung cảnh bình yên của thành phố ở trạng thái khá 'thê thảm". Sau khi cố gắng ngủ một giấc thật ngon, tôi chuẩn bị bữa sáng, thưởng thức một ly cà phê để lấy lại tinh thần.
Tôi bắt đầu hành trình khám phá bằng cuộc hẹn với chàng hướng dẫn viên bản địa. Chúng tôi lần lượt khám phá những điểm đến tuyệt đẹp trên hòn đảo Catanduanes, từ mũi Binurong, thác Maribina, bãi biển Twin Rocks, nhà thờ cổ Bato...
Đảo Catanduanes là một điểm đến không quá phổ biến với khách du lịch, vì vậy khung cảnh thiên nhiên nơi đây vẫn giữ được nét đẹp nguyên sơ vốn có. Đặt chân đến mũi Binurong (Binurong Point) sau gần 30 phút đi bộ từ trạm xuất phát, tôi choáng ngợp trước cảnh vách đá nằm sát biển xanh, sóng vỗ đầy ngoạn mục. Trên bờ, những trảng cỏ xanh mướt trải dài trông như thảo nguyên bất tận với những chú bò thơ thẩn gặm cỏ thật yên bình.
Địa điểm này có tên Binturong vì người dân địa phương thường mang cá họ đánh bắt được đến đây để "buro" (bảo quản thực phẩm bằng cách ướp muối hoặc ngâm trong giấm…). Ngoài ra,"Binurong" trong tiếng Bicol cũng có nghĩa là "được chữa lành".Được chìm đắm trong khung cảnh yên bình, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào khiến tôi nguôi ngoai đi trải nghiệm buồn, reset (khởi động) lại bản thân để chờ đón những trải nghiệm mới tại hòn đảo này.

Cảm nhận của riêng tôi, biển đảo Philippines rất đẹp và sạch sẽ. Tôi hầu hư không thấy rác trên những điểm mình đặt chân đến. Thời tiết ở Philippines tháng 2 nắng mưa thất thường, trời đang nắng chợt đổ cơn mưa khiến mọi thứ trở nên dịu mát mà không ảnh hưởng quá nhiều đến hành trình.
Tôi có ghé thăm bãi biển Twin Rocks vào lúc trời không nắng nhưng nước biển nơi đây vẫn trong xanh thật thú vị. Người dân ở đảo có ý thức bảo vệ thiên nhiên rất tốt. Trên đường đưa khách đi tham quan, chỉ cần nhìn thấy rác, bạn hướng dẫn viên luôn chủ động nhặt chúng khiến tôi rất ấn tượng và có nhiều cảm xúc tích cực về hòn đảo này.
Sau vụ đánh thuốc mê ở Manila, tôi không còn nhiều tiền để chi tiêu. Hiểu điều đó, bạn hướng dẫn viên đã đưa tôi đến những quán ăn có mức giá phải chăng. Khi còn chút tiền trong ví, tôi sực nhớ đến người bạn Việt Nam có đôi tác ở Manila. Sau khi trao đổi, người bạn đã giúp tôi chuyển tiền trả cho bạn hướng dẫn viên người bản địa thêm 1 ngày. Vậy là tôi có thể thoải mái vui chơi mà không cần phải quá dè xẻn.
trở về sân bay ở Manila, tôi đã rẽ vào trụ sở công an thành phố để trình bày sự việc với hy vọng cơ quan chức năng sẽ tìm kiếm xử lý, ngăn chặn những sự việc tương tự sẽ xảy ra lần nữa. Ở đây, tôi gặp một anh cảnh sát trẻ từ quê hương Catanduanes, anh sẵn sàng dành hàng giờ đồng hồ sau giờ làm việc giúp tôi ghi lại biên bản để có thể làm việc với ngân hàng phía Việt Nam. Sự nhiệt tình, trách nhiệm của chàng cảnh sát trẻ cũng khiến tôi thêm một phần an ủi.
Chỉ vì tình thương dành cho một lão niên mà tôi mất cảnh giác và phải trả giá đắt. Nhưng bù lại, hòn đảo Catanduanes lại mang đến cho tôi cảm giác bình yên. Sự nhiệt tình của người dân địa phương cũng giúp tôi nguôi ngoai đôi chút. Hành trình tuy có trắc trở nhưng cũng rất đáng nhớ.
Trong tương lai, tôi hi vọng sớm được trở lại hòn đảo hinh đẹp này. Nhưng sẽ trở lại với sự cảnh giác cao hơn để có chuyến đi trọn vẹn hơn.
(Ảnh: Phạm Quốc Thông)
Xem thêm: Giá vé máy bay ngày lễ đắt đỏ, nhà đông con đi du lịch thế nào để vừa rẻ vừa vui?
Tin liên quan
Chia sẻ về hành trình của mình, chàng trai khuyết tật – Nguyễn Viết Quân, nói: “Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy những vùng đất thiêng liêng mà cha ông ta đã hy sinh máu xương để giữ lấy tự do. Tôi cũng muốn được thấy sự phát triển, hòa bình của đất nước mình, không qua màn hình mà qua đôi mắt và trái tim đầy cảm xúc”.
Tôi đã sử dụng hơn 100 ngày trong quỹ thời gian của cuộc đời mình để thực hiện hành trình trượt patin xuyên Việt từ Cà Mau địa đầu Tổ quốc Hà Giang...
Cùng với người bạn đồng hành – chiếc xe thồ của ông nội, tôi nhất định sẽ dừng bánh tại TP.HCM đúng ngày 30/4, tận mắt xem diễu binh, mừng 50 ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.