Lần đầu đến Pù Luông - chạm vào sự bình yên giữa đại ngàn
Có những nơi, ta chỉ cần đặt chân đến lần đầu là đã đủ để nhớ cả đời. Với tôi, khu bảo tồn thiên nhiên Pù Luông (Thanh Hóa) chính là một nơi như thế.
Một hành trình tưởng chừng đơn giản nhưng lại mang đến cảm giác vỡ òa về cảnh sắc, con người và sự bình yên chưa từng thấy giữa nhịp sống bộn bề...
Đường đến Pù Luông, chuyến xe rời xa phố thị
Tôi đến Pù Luông vào một ngày cuối tháng 5, đúng mùa lúa đổ mạ non – thời điểm được xem là đẹp nhất trong năm. Từ Hà Nội, xe khách đưa tôi đến thị trấn Cành Nàng, rồi từ đó tiếp tục di chuyển bằng xe máy hơn 20km đường đèo quanh co để tới bản Đôn – trái tim của vùng lõi Pù Luông.

Con đường nhỏ xuyên qua những bản làng nép mình dưới chân núi, những thửa ruộng bậc thang mơn mởn sắc xanh mở ra trước mắt, khiến tôi chỉ biết thốt lên: “Đây là thiên đường ư?”.
Trải nghiệm “tắt sóng”, sống chậm như người bản địa
Đến nơi, không Wi-Fi mạnh, sóng điện thoại chập chờn – nhưng thay vì khó chịu, tôi thấy nhẹ nhõm lạ thường. Ở bản Đôn, tôi chọn nghỉ tại một homestay nhà sàn đơn sơ, nơi những người Thái hiền hậu mở cửa đón khách như đón người thân. Buổi chiều đầu tiên ở Pù Luông, tôi ngồi bên hiên nhà, nhâm nhi tách trà nóng, lặng ngắm hoàng hôn buông dần trên đồi – thứ “xa xỉ phẩm” mà thành phố không bao giờ có.

Buổi tối, cả bản tắt đèn sớm. Dưới ánh sáng lờ mờ, tôi được mời dùng bữa tối với rau rừng, cá suối nướng và cơm lam. Đơn giản nhưng ngon đến nao lòng. Tiếng côn trùng rì rầm thay cho nhạc nền, gió rừng mát rượi, tôi ngủ một giấc say chưa từng có.
Sáng hôm sau, hành trình chinh phục bản Hiêu
Bản Hiêu là điểm đến được nhiều người nhắc đến, nổi tiếng với thác nước róc rách chảy quanh năm và những nếp nhà sàn nằm dọc theo sườn đồi. Tôi dậy sớm, đi bộ men theo con đường đất dẫn vào bản. Dưới chân là ruộng bậc thang lúa xanh mướt, trên đầu là rừng xanh rì rào, thi thoảng gặp vài em bé Thái đi học, chào bằng nụ cười rạng rỡ.

Khi đến thác Hiêu, tôi ngâm chân xuống dòng nước mát lạnh, rửa trôi bao mỏi mệt. Một bác người bản địa kể: “Nước ở đây quanh năm trong như ngọc, mùa nào cũng mát lành. Khách đến chơi, chỉ cần ngồi nghe tiếng thác cũng đủ thấy sướng".
Pù Luông, nơi mọi khoảnh khắc đều đáng ghi nhớ
Không có những công trình lộng lẫy, không siêu thị, không karaoke – nhưng ở Pù Luông, mọi thứ lại đáng giá theo một cách khác. Là ánh mắt hồn nhiên của trẻ con bản, là bữa sáng với bắp luộc và chè xanh, là tấm chăn ấm trong đêm lạnh vùng cao. Và là cả cảm giác được hít căng lồng ngực hương rừng mộc mạc, tinh khôi.

Lần đầu đến Pù Luông, tôi không chỉ tìm thấy một điểm đến mà còn tìm thấy chính mình - một phiên bản nhẹ nhàng hơn, sâu sắc hơn. Trong sự đơn sơ của núi rừng và tình người mộc mạc, tôi đã học được cách sống chậm, sống thật và biết ơn từng khoảnh khắc trong đời mình.
Nếu bạn đang mệt nhoài với cuộc sống nơi phố thị thì hãy thử một lần "lạc" vào Pù Luông. Biết đâu, khi trở về, tâm hồn đã được chữa lành lại có cho riêng mình cả một album cực "chill"...
Xem thêm: Trở lại Cát Bà sau 5 năm: Vẫn là biển xanh ấy, nhưng mình đã khác
Tin liên quan
Trong chuyến hành trình xuyên Việt ở tuổi 20, tôi đã làm một điều mà chắc có lẽ ít người dám làm: Ngủ qua đêm ở nghĩa địa. Nghĩa lại vẫn thấy rợn da gà.
Những tưởng 24 giờ quá cảnh ở Manila (Philippines), tôi sẽ có những kỷ niệm đẹp. Nhưng không, thay vào đó là trải nghiệm nhớ đời: Tôi bị đánh thuốc mê và cướp tiền bạc.
Đối với tôi, đam mê dịch chuyển là không có tuổi. Tôi bắt đầu hành trình đi thật xa của mình khi bước sang ngưỡng 50 tuổi và hiện tại, ở tuổi 60, tôi đã phượt đủ 3 nước Đông Dương, trekking 39 ngọn núi.
Bài mới

Chia sẻ về hành trình của mình, chàng trai khuyết tật – Nguyễn Viết Quân, nói: “Tôi muốn được tận mắt nhìn thấy những vùng đất thiêng liêng mà cha ông ta đã hy sinh máu xương để giữ lấy tự do. Tôi cũng muốn được thấy sự phát triển, hòa bình của đất nước mình, không qua màn hình mà qua đôi mắt và trái tim đầy cảm xúc”.